Thái Thượng Cảm Ứng Thiên – Tập 77/195

THÁI THƯỢNG CẢM ỨNG THIÊN –  Tập 77/195 (40B – bộ 128 đĩa)

Các vị đồng học. Chúng ta đã giảng đến câu “Thọ sủng nhược kinh” (được sủng ái mà lo sợ). Trong chú giải của Cảm Ứng Thiên, vận dụng một đoạn lời nói của Chu Công đối với Bá Cầm. Ông tổng cộng đã nói ra sáu việc.

Câu thứ nhất là: Ta nghe nói, đức hạnh rộng lớn, hễ giữ lòng cung kính thì sẽ được vinh hiển. Vinh là vinh dự. Một người có hạnh đại đức, người đại đức thì đối nhân xử thế tiếp vật đều có thể dùng tâm cung kính, đây là vinh hiển chân thật, nhất định không được ngạo mạn, ngạo mạn chắc chắn là thất bại. Cho nên chúng ta xem Thích-ca Mâu-ni Phật, xem Khổng Tử là những bậc Thánh triết từ xưa đến nay, các Ngài đều khiêm nhường, đều có thể bao dung, đối với người đều rất là cung kính. Đây là điều mà chúng ta phải nên học tập.

Câu thứ hai, ông nói: Đất đai rộng rãi, giàu có, giữ đức tánh tiết kiệm thì sẽ an ổn. “An” chính là thân tâm an ổn. Chúng ta chúc phúc nhau thường hay nói bình an. Lời nói này rất có đạo lý. Bình là gì? Là bình đẳng. Bình đẳng mới là an định nhất. Cho nên bạn xem thấy xã hội, xem qua lịch sử, xưa nay trong ngoài nước, khi xã hội động loạn, nhất định là giàu nghèo không đều, vậy mới khởi lên tranh đoạt nhau, giàu nghèo không đồng, đủ mọi thứ không bình đẳng, thành thật mà nói, đây là sự thật. Chúng ta đưa bàn tay ra, năm ngón tay đều không dài như nhau. Làm sao mà bình đẳng được? Vì sao họ không bình đẳng như nhau vậy? Vì mỗi người tạo nghiệp không như nhau. Trồng nhân thiện được quả thiện, bạn tạo ác nghiệp mà muốn được quả thiện, làm gì có đạo lý này? Vì vậy chúng ta biết được, trong mười pháp giới chắc chắn là không bình đẳng. Không bình đẳng thì không thể an toàn, không làm được xã hội an toàn. Cho nên cổ Thánh tiên Hiền dùng phương pháp giáo học, phương pháp của giáo dục là dạy bảo người giàu có phải nên bố thí, giúp đỡ người nghèo khó; dạy bảo người nghèo khó phải hiểu rõ nhân quả ba đời, quả báo ngay đời này đã nhận là do chính mình đã làm, không nên đi oán trời trách người. Chỉ có dùng phương pháp giáo học để khiến cho mọi người bình tâm lại. Việc tuy không bình, nhưng chỉ cần tâm bình lại là được. Cho nên, người nghèo khổ họ cũng có thể tích đức hành thiện, tương lai quả báo sẽ thù thắng; người phú quý không biết tích đức tu thiện, họ hưởng hết phước báo rồi, đời sau sẽ không còn nữa. Vì vậy phải có người đem những đạo lý này, những chân tướng sự thật này giảng giải rõ ràng, mỗi một người đều giác ngộ, tâm liền bình, như vậy xã hội mới có thể được an định, thế giới hòa bình. Thế nhưng những đạo lý này, người hiện đại rất khó tiếp nhận. Khó tiếp nhận thì càng phải nói, không thể nói không thể tiếp nhận thì không nói, vậy thì không được.

Buổi tối hôm qua, các vị xem thấy Lý đạo trưởng của Đạo giáo ngồi ở bên cạnh tôi, hiện tại ông cũng đang nghe Cảm Ứng Thiên, chúng ta có đem băng đĩa tặng cho ông, ông cũng đang nghe, ông đã nói: “Thật là quá khó!” Không có người tin tưởng thì chúng ta càng phải giảng. Tại sao không có người tin tưởng vậy? Đã mê quá sâu, người mê quá nhiều. Xã hội hiện tại này, mọi người đều cho rằng làm ác, hại người là lẽ đương nhiên, bạn xem, có người nào mà không hại người? Có người nào đi làm việc tốt? Làm việc tốt có kết quả tốt gì? Làm người xấu kết quả tốt biết bao, danh vọng lợi dưỡng đều đến. Quả báo giàu sang đó của họ, tuyệt đối không phải do làm ác mà có được, đó là do đời trước họ đã tu.

 Trong Phật pháp nói được rất hay“Muốn biết nhân đời trước, xem quả báo đời này ta đã nhận”Quả báo mà ngay trong đời này ta đã thọ nhận chính là do cái nhân đời trước ta đã tạo“Muốn biết quả đời sau, hãy xem nhân đời này ta tạo ra”, bạn muốn hưởng quả báo trong đời sau thì chính là nhân ngay đời này tạo nên. Đây chẳng phải nói rõ quả báo thông ba đời hay sao? Phú quý mà bạn hưởng thụ trong đời này, quyết không phải là do tạo ác ngay đời này mà có được, mà do trong mạng của bạn có, ngay đời này cậy thế lực giàu sang ức hiếp người, làm càn làm quấy, đời này bạn đã hưởng hết phú quý thì đời sau sẽ đi đến nơi nào đây? Đầu thai làm heo, đây là sự thật. Bạn xem trong Văn Sao của Đại Sư Ấn Quang đã viết Tào Tháo đi đầu thai làm heo. Đại Sư Ấn Quang viết câu chuyện này, các vị cũng xem qua rồi, đây là việc đầu những năm Dân Quốc, có người giết heo, sau khi giết xong, mổ nội tạng của heo ra, trên gan của heo có hai chữ “Tào Tháo”, cho nên mọi người biết được con heo đó là do Tào Tháo đầu thai. Tào Tháo cách chúng ta hiện tại hơn một ngàn năm, mà vẫn còn làm heo, ông đã luân chuyển làm heo bao nhiêu lần rồi chúng ta không thể biết được. Nhân quả báo ứng rõ ràng như vậy, chân tướng sự thật là như vậy, không phải là chuyện có thể đùa với bạn, không phải giả mượn loại phương thức này để khuyên dụ bạn làm thiện. Nếu chúng ta có cách nghĩ như vậy thì hoàn toàn sai rồi. Thánh Hiền của thế xuất thế gian, giống như Kinh Kim Cang đã nói là “chân ngữ giả”, lời của Ngài nói tuyệt đối không có một lời giả dối; “thật ngữ giả”, tuyệt đối không phải là lời hư ngụy; “như ngữ giả”, như ngữ là hoàn toàn giống như sự thật, không tăng không giảm, nói với bạn là lời chân thật. Bạn nghe rồi hoài nghi, không tin tưởng là do chính mình không có thiện căn, không có phước báo; gặp được người sáng suốt chỉ đường cho bạn, bạn không tin tưởng, không tiếp nhận, đây chính là “ngu si” mà chỗ này đã nói. Ngu si đến cùng tột. Ý nghĩa của câu thứ hai là nói bạn có tiền tài. Bạn có tiền tài, làm thế nào để đạt được thân tâm yên ổn? Nhất định phải biết tiết kiệm. Phật còn dạy chúng ta phải biết bố thí, không chỉ là tiết kiệm thôi, mà phải biết bố thí, phải biết giúp đỡ người khác, bạn liền được an ổn. Bạn chính mình tiết kiệm, nhưng không biết bố thí thì vẫn không thể an toàn, cường đạo trộm cắp đều nhắm mục tiêu vào nhà của bạn. Trong nhà của bạn có tiền, bạn phải thường hay bố thí, giúp đỡ người nghèo khổ ở chung quanh thì bạn sẽ có thể an ổn mà ngủ ngon giấc, cường đạo trộm cắp muốn đến, bà con hàng xóm của bạn sẽ bảo vệ cho bạn, họ sẽ chú ý trông mon, vì bạn có ân huệ đối với họ, bạn phát tài thì họ cũng được nhờ, cho nên họ mong muốn bạn phát tài được càng nhiều càng tốt. Nếu bạn giàu có mà bất nhân, mặc dù bạn tiết kiệm, nhưng bạn không chịu giúp người khác, khi cường đạo trộm cắp muốn nghe ngóng, họ liền sẽ chỉ điểm, chỉ đường cho kẻ trộm; khi nhà của bạn bị hỏa hoạn, họ đứng ngoài nhìn, “cháy thật tốt, cháy nữa đi!”. Đây là chuyện thường tình của con người. Cho nên làm thế nào mới có thể đạt được thân tâm an ổn vậy? Tận tâm tận lực giúp đỡ người khác, giúp người chắc chắn là giúp mình, phải hiểu đạo lý này.

Câu thứ ba nói: Bổng lộc và địa vị cao quý, vẻ vang, hãy giữ lòng khiêm tốn thì sẽ phú quý. Câu phía trước nói về “phú”, câu thứ ba là “quý”. Làm thế nào để có thể giữ được phú quý của bạn? “Quý” nghĩa là bạn ở trong xã hội có địa vị, làm quan lớn; bạn phải dùng thái độ khiêm tốn, khiêm hạ, không dám ở trên người. Đạo lý này, các bạn tỉ mỉ mà quán sát, quán sát người xưa, đọc lịch sử, đọc truyện ký của người xưa. Hiện tại trong xã hội này, bạn cũng có thể tỉ mỉ quán sát, người ở vị trí cao, họ có thể khiêm tốn đối đãi người thì địa vị của họ sẽ không chỉ mãi như hiện tại, mà sẽ hướng lên trên. Nếu họ ỷ thế lấn người, ngạo mạn đối với người, địa vị của họ sẽ không giữ được lâu, phước báo đó của họ sẽ hưởng hết rất nhanh, chúng ta đều sẽ thấy được rất rõ ràng.

Tôi đã gặp qua Tổng thống Singapore. Buổi tối hôm qua các vị đã thấy, tiên sinh Nathan là tổng thống được tuyển cử. Người được bầu chọn chỉ có một người, ông đương nhiên được đắc cử, đạt được sự yêu mến của xã hội đại chúng. Con người ông thật là khiêm tốn, đối đãi với mỗi một người đều thật khách sáo, một chút trịch thượng cũng không có, ông có thể giữ được phú quý của ông, lễ kính người, “tự khiêm mình mà tôn người”. Chúng ta phải học. Thích-ca Mâu-ni Phật đối với bất cứ người nào cũng đều bình đẳng cung kính, đối với đế vương, đối với người xin ăn, một mực bình đẳng, chắc chắn không có tâm phân biệt, đây là Phật Bồ-tát, chúng ta phải học tập. Tâm cung kính này xuất phát từ tâm chí thành, chân thành, không phải hư ngụy; không phải giả bộ, giả bộ thì vừa nhìn là thấy ngay, hư ngụy sáo rỗng vừa nhìn thì thấy rồi.

Dân đông, quân mạnh, hãy giữ lòng kiêng sợ thì sẽ thường chiến thắng. Đạo lý này chúng ta phải hiểu. Người thông thường chúng ta, câu nói này bạn phải mở rộng ý nghĩa, hoặc giả là tài năng của chúng ta hơn người, kỹ năng của chúng ta hơn người, sự học của chúng ta hơn người, chỉ cần có một thứ này vượt hơn người khác thì đều là thắng. Thắng vượt hơn, thắng thì rất dễ dàng kiêu ngạo, đáng được kiêu ngạo, thứ đáng sợ là mặt trái của kiêu ngạo, cho nên thường phải có tâm kiêng sợ, có tâm [mình] không bằng người, nhân gian có câu “trên người còn có người, trên trời vẫn còn có trời”, có cái gì đáng để kiêu ngạo chứ? Thật có thể nắm chắc thắng vượt hơn người hay không? Chúng ta phải suy xét cho nhiều. Chúng ta dù có tài năng bao nhiêu đi nữa, nếu so sánh với chư Phật Như Lai, so sánh với chư Bồ-tát thì còn kém quá xa. Đừng nói so với các Ngài, mà so với Tiểu Thừa Tu-đà-hoàn cũng không thể so sánh, vậy thì có cái gì có thể hơn người khác chứ? Không nên khinh mạn một chúng sanh nào, trong hết thảy chúng sanh có thể có chư Phật Bồ-tát hóa thân ở trong đó. Những sự việc này thường có, thường tồn tại.

Chúng ta xem thấy trong sách xưa, Phật Bồ-tát ứng hóa đến thế gian, lẽ nào vào thời xưa Phật Bồ-tát đến ứng hóa, hiện tại Phật Bồ-tát lại không đến hay sao? Từ trên lý luận mà nói, chúng sanh càng có tai nạn, Phật Bồ-tát sẽ đến càng nhiều. Các Ngài đến cứu khổ cứu nạn, các Ngài thị hiện là thân phận người bình thường, bạn không thể nhận ra, các Ngài cũng sẽ không nói với bạn. Người chân thật học Phật có thể thấy ra được, trong lòng sẽ biết được. Làm sao có thể thấy ra được? Tư tưởng kiến giải, lời nói việc làm của họ giống như Bồ-tát. Kinh điển chính là tiêu chuẩn để đối chiếu, họ rất giống Bồ-tát, mọi thứ đều tương ưng với giáo huấn của kinh điển, vậy họ không phải Bồ-tát thì ai là Bồ-tát? Chúng ta chính mình phải chuyển phàm thành Thánh, phải từ ngay chỗ này mà học tập.

Tôi thường khuyên các đồng tu xả bỏ thành kiến của chính mình, xả bỏ vọng tưởng, phân biệt, chấp trước của chính mình; tùy thuận giáo huấn của Phật Bồ-tát, nghe theo giáo huấn của Phật Bồ-tát, chúng ta chăm chỉ nỗ lực mà học tập, đây gọi là học Phật, học Bồ-tát. Nếu quả nhiên tương ưng thì chính mình bất tri bất giác liền chuyển phàm thành Thánh. Cho nên không nên cho rằng thế gian này quá loạn, tai nạn quá nhiều. Nói không chừng, chính vào cái thời tiết nhân duyên này, chư Phật Bồ-tát đều đến thế gian này để cứu khổ cứu nạn, nên phải “thường giữ cái tâm kiêng sợ”. Trong Liễu Phàm Tứ Huấn, Liễu Phàm cũng dạy con trai của ông đặc biệt xem trọng tâm kính sợ.

Câu thứ tư: “Thông minh, sáng trí, hãy giữ thái độ như kẻ ngu thì sẽ được lợi ích”. Bạn thông minh, bạn có trí tuệ, người thông minh trí tuệ có mấy người biết cách giữ thái độ như kẻ ngu? Có thể biết giữ thái độ như kẻ ngu thì chân thật là thông minh. Người mà luôn luôn bộc lộ tài năng, “tài năng bộc lộ” thì không phải là việc tốt. Lúc tôi còn trẻ cũng phạm phải lỗi lầm này. Người lớn dạy tôi “phải học ngu, phải biết thúc liễm”. Tôi học với lão cư sĩ Lý Bỉnh Nam, lão sư đã nói rất nhiều lần, dạy tôi học làm kẻ ngu khờ. Thầy nói thầy cả đời muốn học, nhưng học không giống. Học làm một người tài có vẻ ngoài đần độn. Lão sư Lý khuyên tôi học giáo huấn của Thánh Hiền nhân, nói với tôi là chính thầy cũng đang học, học cả một đời vẫn không xem là học thành công. Thầy khích lệ tôi, tôi cũng chân thật nỗ lực học tập, các vị có thể xem thấy hay không? Tôi vẫn thật có chút tâm đắc. Các vị cho rằng những gì tôi giảng vẫn không tệ, nhưng chính tôi tự cảm thấy rất là xấu hổ, không đáng tự hào. Cả đời này của tôi chưa từng viết văn chương, vì sao vậy? Không dám viết, thấy xấu hổ với người ta. Tôi nói với bạn đây là lời chân thật, tuyệt đối không phải là lời giả dối. Khi so sánh với cổ Thánh tiên Hiền, so sánh với Tổ sư Đại đức hiện đại, tôi làm thị giả cho các Ngài còn không đủ tư cách. Tôi nói với mọi người đều là lời chân thật. Cái ngu này của tôi không phải học giả ngu, mà là ngu thật, cần gì phải học? Học là thật có trí huệ mới là học giả ngu. Chúng ta không có trí huệ, trí huệ chưa khai, chẳng qua chỉ là dùng tâm chân thành đối nhân tiếp vật mà thôi, không dám có hư ngụy, chính mình tu học ở ngay trong Phật pháp có được chút lợi ích, nói ra để mọi người cùng hưởng mà thôi.

         Câu thứ năm là: Ta nghe nói, đức hạnh rộng lớn, hễ giữ lòng cung kính thì sẽ được vinh hiển. Đây là nói về học vấn, có cái thiên phú này. “Bác văn quảng ký” nghĩa là bạn xem được nhiều, nghe được nhiều, bạn có năng lực có thể ghi nhớ, người hiện tại gọi là thường thức phong phú. Tuy “bác học đa văn” nhưng trước sau có thể giữ lấy thái độ của người “thiển cận” thì học vấn tri thức của bạn mới có thể thêm rộng, không dám lấy học thức ra để khoe khoang.

Chỗ này tổng cộng đã nói sáu việc. Việc thứ nhất, dạy chúng ta cung kính. Việc thứ hai, dạy chúng ta tiết kiệm. Việc thứ ba, dạy chúng ta khiêm tốn. Việc thứ tư, dạy chúng ta thường giữ tâm kính sợ, giữ thái độ của kẻ ngu. Biết cái học của chính mình nông cạn, bạn mới có thể giữ được đức hạnh của bạn, không đến nỗi thoái bại. Đây là Chu Công dạy người, chúng ta phải học. Phật dạy người cũng là sáu việc, dạy người “bố thí, trì giới, nhẫn nhục, tinh tấn, thiền định, trí huệ”. Thánh Hiền nhân dạy người đều là “lời ít ý sâu”, ngôn ngữ không nhiều, nội dung của nó thông thường là “lời ít mà ý rộng”. Ý rộng rốt cuộc rộng đến phạm vi nào? Hư không pháp giới, quá khứ vị lai, một chút cũng không giả. Đây mới là đại học vấn chân thật. Thế nhưng bốn chữ “lời ít ý sâu” này có mấy người có thể hiểu được, có thể thể hội được chứ? Chúng ta phải tỉ mỉ suy nghĩ. Nếu không thì học Phật sẽ không biết chỗ để mà bắt đầu.

Những câu nói này, tuy chỉ một hai chữ mà ý nghĩa sâu rộng vô tận, mọi người chúng ta thì tâm ý qua loa, luôn xem qua một cách hời hợt, căn bản không hiểu được chỗ sâu cạn của nó. Đến khi nào thì có thể học được? Chúng ta có rất nhiều cơ duyên, cơ duyên vô cùng thù thắng đều bị trôi qua ngay trước mặt, thật là đáng tiếc. Nhất định không thể nói hiện nay không có người tin nữa nên không giảng, không có người tin thì càng phải nên giảng, giảng nhiều một chút, đi khắp nơi để giảng, giảng nhiều rồi người ta sẽ tin. Lời giả dối nói nhiều lần còn khiến người ta tin huống hồ là lời chân thật. Phải nên hiểu cái đạo lý này thì chúng ta mới có thể giúp đỡ chúng sanh khổ nạn quay đầu. Lời giả dối nói 100 lần, nói 1000 lần thì người ta đều tin là thật. Lời thật nói 1000 lần, nói một vạn lần thì sao người ta không tin, làm sao mà không quay đầu chứ? Cho nên nhất định không nên cho rằng xã hội hiện nay đối với việc này không tin nữa thì chúng ta không cần giảng. Giảng mà người ta phản cảm, phản cảm là một lần họ thấy phản cảm, 10 lần phản cảm, 100 lần phản cảm, nhưng đến 1000 lần thì họ sẽ hết phản cảm, đến một vạn lần thì họ sẽ tin bạn. Bồ-tát giáo hóa chúng sanh, Phật dạy chúng ta ở trong Kinh cũng là ngàn lần vạn lần như vậy chúng ta mới chịu tin, chúng ta cũng không phải là một lần, 10 lần, 20 lần liền chịu tin. Chúng ta nên học tập như thế nào vậy? Chúng ta nên giúp đỡ những người không chịu tin đó. Từ kinh nghiệm thiết thực của bản thân, thể hội được các phương pháp. Phương pháp nào hữu hiệu thì không ngừng lặp đi lặp lại, chăm chỉ nỗ lực mà biểu diễn cho người ta xem.

Được rồi hôm nay chỉ giảng đến đây thôi.

A Di Đà Phật!