THÁI THƯỢNG CẢM ỨNG THIÊN GIẢNG GIẢI
Chủ giảng: Lão Pháp Sư Tịnh Không
Giảng từ ngày 11/05/1999 đến 20/04/2000
Giảng tại Singapore, Australia, Hồng Kông.
Tổng cộng 195 Tập (AMTB)
Chuyển ngữ: Ban biên dịch Tịnh Không Pháp Ngữ
Giám định biên dịch: Vọng Tây Cư Sĩ
Mã AMTB: 19-012-0001 đến 19-012-0195
THÁI THƯỢNG CẢM ỨNG THIÊN – Tập 161/195 (106B – bộ 128 đĩa)
Các vị đồng học, xin mời xem Cảm Ứng Thiên đoạn thứ 94:
“Tham mạo ư tài, khi võng kỳ thượng. Tạo tác ác ngữ, sàm hủy bình nhân.” (Tham lam, xằng bậy đoạt tiền của, lừa dối bề trên. Nói lời ác độc, gièm chê, hủy báng người lành).
Trong phần tiểu chú đã nói rất rõ ràng, “Đòi lấy chẳng chán là Tham. Tăm tối, chẳng biết hổ thẹn là Mạo. Tận trung phụng sự bề trên, giữ mình liêm khiết, đó là khí tiết to lớn của người làm bề tôi cho kẻ khác. Nay cũng vì nguyên do tham lam, xằng bậy chiếm đoạt mà lừa dối bề trên, tiết tháo của kẻ bề tôi còn đâu nữa! Dẫu sẽ được phú quý nhất thời, phần nhiều là chẳng mấy chốc sẽ suy bại, con cháu chật vật.” Những sự việc này trong xã hội ngày nay, có thể nói là vô cùng phổ biến.
Hôm qua cư sĩ Tam Trọng Liêu đã đến thăm tôi, nói đến tình trạng của xã hội Đài Loan gần đây. Nói với tôi tạp chí Mộ Tây kỳ thứ 41 có nêu con số thống kê vào cuối thế kỷ 20, chủ yếu là nói về thanh thiếu niên phạm tội của nước Mỹ. Ông nói [Đài Loan] chỉ có hơn chứ không kém, từ câu nói này chúng ta liền lo ngại ngày tận thế đích thật là không còn xa nữa rồi. Gần đây ông ra sức ấn tống quyển Bách Quá Cách. Ông nói đã in được sáu trăm nghìn quyển rồi. Đài Loan có 21 triệu người, 600.000 quyển Bách Quá Cách có thể sản sinh được hiệu quả hay không thì cũng đành tận hết sức mình, còn lại thì nghe mệnh trời vậy. Tôi nói với ông, Lý lão sư vào buổi chiều trước ngày vãng sanh đã nói với các học trò, thế gian này đại loạn rồi, cho dù Phật Bồ-tát, thần tiên hạ phàm cũng không thể cứu nổi. Ngài nói chỉ duy nhất một con đường sinh lộ là lão thật niệm Phật, cầu sanh Tịnh Độ. Tôi hiện tại càng nghĩ càng thấy lời của Lý lão sư là thật, là chân thật. Lại nghĩ đến thông tin mà Pháp sư Minh Tục đã truyền đến cho chúng ta, Sơn thần của Bắc Triều Tiên cũng đã tiết lộ ra một số tin tức, trên trời không an toàn, dưới đất không thể ở, nghĩ tới nghĩ lui vẫn là Tây Phương Cực Lạc tốt nhất. Những tin tức này tuyệt đối không phải chuyện thường, theo tôi thấy thì đây là chư Phật Như Lai đại từ đại bi thị hiện. Phàm phu lục đạo, vốn dĩ phiền não rất nặng, chúng ta trong Bách pháp Minh Môn nhìn thấy thiện tâm sở chỉ có 11 cái, mà ác tâm sở có tới 26 cái, sức mạnh của ác tâm sở luôn luôn siêu vượt hơn thiện tâm sở. Cho nên cổ Thánh tiên Hiền không ai không xem trọng việc dạy học, đặc biệt là xem trọng việc dạy học cho trẻ nhỏ. Lý niệm thiện, hành vi thiện, nhất định phải được bồi dưỡng từ nhỏ.
Nền giáo dục của người xưa bắt đầu từ thai giáo, giáo dục cho trẻ nhỏ bắt đầu từ khi nào vậy? Từ khi người mẹ có thai là đã bắt đầu rồi. Mẹ dụng tâm khổ nhọc, mục đích là gì? Chúng ta hiện tại rất rõ ràng, mục đích là hy vọng xã hội tường hòa, chúng sanh chung sống hòa mục, đối đãi bình đẳng, tôn trọng lẫn nhau, hợp tác lẫn nhau. Con người dần dần tiếp nhận giáo dục Thánh Hiền, biết xả mình vì người thì trật tự xã hội mới có thể duy trì được mấy ngàn năm. Mỗi một thời đại, người lãnh đạo quốc gia, những nhân sĩ có tài trí trong xã hội, không ai không xem trọng việc giáo dục, nên công tác giáo dục giống như con đê phòng tránh tai họa của dòng sông vậy, chỉ cần không cẩn thận một chút thì con đê này sẽ sụp đổ ngay, sẽ có nạn nước lũ mà không có cách nào cứu vãn.
Ngày nay trong thời đại này, thật không may khi chúng ta không xem trọng việc hộ đê này, không dụng tâm phòng ngừa. Giáo dục luân lý, giáo dục đạo đức, giáo dục về mối quan hệ giữa người với người toàn bộ đều sụp đổ. Chúng ta mở Cảm Ứng Thiên ra mà xem, cái thiện mà Cảm Ứng Thiên nói, trong xã hội ngày nay sẽ rất khó nhìn thấy, còn cái ác nói trong Cảm Ứng Thiên, trong xã hội hiện nay thì rất phổ biến. Hơn nữa còn lan ra với tốc độ rất nhanh, đang tăng trưởng. Phật nói với chúng ta “y báo tuỳ theo chánh báo chuyển”, chánh báo là nhân tâm, là tư tưởng kiến giải hành vi tạo tác của đại chúng trong xã hội. Nếu hết thảy đều là bất thiện thì đó chính là “ngũ trược ác thế” mà Phật thường hay nói trong kinh. Ngày nay trược ác đã đến cùng cực rồi, thiên tai nhân họa là quả báo, làm sao có thể tránh được quả báo này? Chúng ta bình tâm suy nghĩ dường như là không thể nào. Vậy bây giờ phải làm sao? Chúng ta thực sự là không có năng lực giúp đỡ người khác, quay trở lại thì phải biết tự cứu chính mình, muốn cứu lấy mình thì duy chỉ có tin sâu nguyện thiết một câu Phật hiệu này, trong hai mươi bốn giờ không gián đoạn, chân thật phải buông xuống thân tâm thế giới, nhất tâm chuyên niệm, một lòng hướng về A Di Đà Phật, đây là đạo tự cứu mình.
Cư sĩ Tề Tố Bình ở Đông Thiên Mục Sơn gần đây đã gửi đến cho tôi một cuộn video, kể nhiều chuyện mà bà đích thân cảm ứng được trong những năm học Phật gần đây. Trong đó có một chuyện thuật lại là cha của bà đã nhập vào thân con trai út của bà, nói với đại chúng sự đáng sợ của địa ngục. Vô cùng may mắn vì ông đã có người con hiếu thuận như Tề Tố Bình, bà đã chăm chỉ nỗ lực tu học, hộ trì chánh pháp, nhờ vào công đức này ông có thể từ địa ngục mà siêu sanh, nhập vào thân người con trai út của bà. Bà đã đem nhân duyên công án này kể cho chúng ta nghe, tôi khuyên bà đem sự thật này nói cho mọi người biết, khuyên người thế gian đoạn ác tu thiện, quay đầu là bờ. Ngày trước chúng ta ngu si mê muội, đã tạo tác rất nhiều ác nghiệp, chỉ cần hơi thở này chưa dứt thì việc quay đầu vẫn còn kịp. Điều này trong kinh Đại Thừa đặc biệt là Quán Vô Lượng Thọ Phật Kinh, Phật đã nói với chúng ta rất rõ ràng, cũng đã đưa ra rất nhiều thí dụ. Khi Phật còn tại thế, Vua A-xà-thế tạo tội ngũ nghịch thập ác. Quay đầu nghĩ lại chúng ta đời này cho dù đã tạo rất nhiều tội nghiệp thì vẫn không nghiêm trọng bằng Vua A-xà-thế. Ở trong kinh Phật nói với chúng ta, Vua A-xà-thế vào lúc lâm chung đã sám hối, biết được cả đời mình đã làm sai, hồi tâm chuyển ý, hối cải sửa sai, niệm Phật vãng sanh, ông đã được như ý sở cầu. Trong kinh Phật đã nói với chúng ta là ông được thượng phẩm trung sanh. Tôi đọc đến đoạn kinh văn này vô cùng kinh ngạc, tôi kinh ngạc không phải là điều gì cả, ngũ nghịch thập ác sám hối vãng sanh thì tôi tin điều này, tôi không kinh ngạc vì điều này. Nhưng phẩm vị lại cao như vậy, đây là việc tôi không thể nghĩ đến, cho nên tôi mới hiểu, cầu sanh Tây Phương có hai loại phương thức. Một loại là chúng ta thường ngày huân tu, y theo giáo huấn trong kinh luận, thật thà y giáo phụng hành, tích lũy công đức cầu nguyện vãng sanh. Loại còn lại đó là tạo tác tội nghiệp đến khi lâm chung sám hối vãng sanh. Có hai phương thức này, công đức sám hối không thể nghĩ bàn, chúng ta nhất định không thể xem nhẹ. Chúng ta nhìn thấy những người tạo tác tội nghiệp thì không được xem thường họ. Chúng ta là phàm phu mắt thịt, không thể nhìn ra được, nếu vào lúc lâm chung họ chân thật sám hối, có thể phẩm vị họ vãng sanh còn cao hơn chúng ta, đây là việc rất có khả năng. Chúng ta làm sao có thể xem thường người khác chứ? Cho nên việc học Phật quan trọng nhất là trong lúc xử sự đối người tiếp vật, ở mọi nơi đều khiêm hư nhẫn nhường, trong mọi việc đều tôn trọng người khác, đối với chính mình nhất định có lợi ích, đây là việc mà chúng ta cần phải học tập.
Đạo tràng của cư sĩ Tam Trọng Liêu có mấy trăm vị đồng tu, mỗi ngày đều dùng Bách Quá Cách để phản tỉnh, kiểm điểm lỗi lầm trong một ngày. Chính mình sám hối, sửa đổi, đây là học Liễu Phàm Tứ Huấn, đem Liễu Phàm Tứ Huấn áp dụng vào trong sự hành trì đời sống hằng ngày của chính mình, pháp tu hành này rất có hiệu quả, nhưng nhất định phải kiên trì đến cùng thì mới có thể thu được hiệu quả. Nếu không có sự bền tâm, không có nhẫn nại thì trong Phật pháp gọi đây là tướng bạc phước, cũng chính là nói không có phước báo, phước báo vô cùng cạn mỏng. Người như vậy cho dù phát tâm nguyện muốn tu hành, mà vẫn ngày ngày tạo nghiệp, chúng ta quan sát một cách thật khách quan, tuyệt đối không phải là mắng chửi họ, nhưng tiền đồ của họ là một màu đen tối, không tránh khỏi ba đường ác. Đây là do bản thân mình không thể phấn đấu, không thể khắc phục những thói hư tập khí của chính mình.
Thế nào mới là người chân thật có phước? Người xưa đã nói: “Nghiêm khắc với mình, khoan dung với người” thì người này có phước báo. Đối với chính mình phải nghiêm khắc, khắc phục phiền não tập khí của chính mình. Nếu phiền não tập khí nặng, nghiệp chướng sâu nặng, cổ Đức đã dạy chúng ta dùng phương pháp lạy Phật sám hối. Phương pháp này có hiệu quả, buông xuống vạn duyên, mỗi ngày lạy Phật 3.000 lạy. Người xưa dùng phương pháp này chỉ ba năm là nghiệp chướng tiêu trừ, trí huệ hiện tiền, nơi đâu cũng như vậy.
Khi tôi mới bắt đầu học Phật, Pháp sư Sám Vân đã dạy tôi phương pháp này. Lúc đó tôi cùng ông ở lều tranh, Pháp sư Sám Vân mỗi ngày lạy Phật 300 lạy, tốc độ mà ông lạy rất chậm, tôi trong lều tranh mỗi ngày lạy 800 lạy, tôi ở được hơn năm tháng rưỡi. Trong lều tranh của chúng tôi có một vị là Pháp sư Đạt Tông, là người Đông Bắc, ông mỗi ngày lạy 1.200 lạy. Thời gian chúng tôi lạy Phật chia thành ba lần, buổi sáng từ 3 giờ bắt đầu lạy Phật, lạy đến khoảng 5 giờ, là hai giờ đồng hồ. Buổi trưa sau khi ăn cơm trưa xong thì đi kinh hành, sau khi kinh hành trở về thì lạy Phật một tiếng đồng hồ nữa. Buổi tối sau khi ăn cơm chiều xong thì lạy từ 6 giờ chiều đến 8 giờ tối. Ở trên núi 9 giờ tối là nghỉ ngơi rồi, 9 giờ là đi ngủ, 2 giờ sáng thức dậy, cuộc sống rất có quy luật. Cho nên sống ở trên núi đích thật là có thể sám trừ được nghiệp chướng. Biết được một phương pháp, chỉ cần có thể kiên trì không thay đổi thì con người này có phước báo, con người này cả đời sẽ đi đến con đường thành công, đi đến đạo giải thoát. Cho nên chúng ta đọc Cảm Ứng Thiên, đây là Đại sư Ấn Quang dạy chúng ta dùng quyển sách nhỏ này để mỗi ngày phản tỉnh kiểm điểm, nếu chính mình vẫn thường hay phạm những ác nghiệp này thì trong lòng mình rất rõ ràng đó nhất định là đoạ địa ngục. Nếu muốn tránh được nỗi khổ của địa ngục thì hãy nhanh chóng quay đầu.
Hôm nay thời gian đã hết, chúng ta chỉ nói đến đây thôi. A Di Đà Phật!