Thái Thượng Cảm Ứng Thiên – Tập 168/195

THÁI THƯỢNG CẢM ỨNG THIÊN –  Tập 168/195 (110A – bộ 128 đĩa)

Các vị đồng học, xin chào mọi người!

Xin mời xem Cảm Ứng Thiên đoạn thứ 98:

Phận ngoại doanh cầu. Lực thượng thi thiết.” (Cầu mong quá phận. Dốc hết sức bày vẽ, tạo tác). Hai câu này cũng thuộc về phần “điều ác do bất nhân”.

Phận ngoại” là vượt ngoài bổn phận, nghĩa là mong cầu quá độ. “Lực thượng thi thiết”, “lực” là năng lực của bạn, không lưu giữ lại chút nào, gọi là ép người quá đáng, việc này là sai, hay nói cách khác là không biết khiêm nhường, đây là ý nghĩa tổng quát. Trong tiểu chú nói rất hay, các vị xem qua thì sẽ hiểu rõ. Loại hành vi, tâm thái này đều là tổn phước. Sau khi chúng ta hiểu rõ đạo lý này, nhất định phải nên giác ngộ.

Con người trong thế gian này thời gian rất ngắn tạm, trăm năm như khảy móng tay, hà tất trong khoảng thời gian ngắn ngủi này không bao dung người khác, mà còn tạo tác hết thảy tội nghiệp, đây là ngu si đến cùng cực. Trong kinh Phật thường hay nói là “kẻ đáng thương xót”. Bậc chính nhân quân tử thì việc gì cũng nhẫn nhường, việc gì cũng lui về sau, nên phước báo nhận được là vô cùng tận. Phàm là kẻ không nhường nhịn người khác đều có tướng bạc phước, những người như vậy chúng ta không nên toan tính hơn thua với họ. Xã hội hiện tại, nếu các vị bình tâm quan sát thì sẽ thấy có những nguy cơ rất lớn đang chờ chực, hơn nữa những nguy cơ này theo sự quan sát của chúng tôi thì không bao lâu nữa chúng sẽ bộc phát.

Mấy tháng trước, tôi xem tạp chí Mộ Tây của Los Angeles, trong đó có một bài “Thống kê tỷ lệ phạm tội của thanh thiếu niên nước Mỹ”, tôi xem mà vô cùng kinh ngạc. Sự việc này nếu không thể cải thiện thì nước Mỹ của hai mươi, ba mươi năm nữa sẽ không thể tưởng tượng ra được nữa. Không những nước Mỹ bị hủy diệt mà thế giới đều sẽ bị hủy diệt, vấn đề đã nghiêm trọng đến cực điểm rồi. Tôi vì sự việc này mà đặc biệt đi đến California một chuyến, tổ chức hai lần tọa đàm trên sóng truyền hình với các lãnh tụ tôn giáo và lãnh tụ xã hội, chủ yếu là thảo luận về vấn đề này. Hiện tại mọi người đều vô cùng lo lắng về vấn đề này, không  cách gì để giải quyết. Đây là do vấn đề gì? Là do vấn đề giáo dục, bao gồm cả vấn đề giáo dục gia đình, giáo dục nhà trường, giáo dục xã hội, cũng bao gồm cả giáo dục tôn giáo. Bốn loại giáo dục này kết hợp lại thì còn có thể cứu vãn, thế nhưng bốn phương diện giáo dục này muốn kết hợp thì lại là một sự việc rất khó. Cho nên tôi đã khẩn cầu các đài truyền hình phải phát sóng nội dung mang tính chánh diện nhiều một chút, dẫn dắt lòng người hướng thiện, công đức sẽ vô lượng. Chủ tịch của đài truyền hình và tổng giám đốc cũng là những người rất hiếm có, họ đã đồng ý, chúng ta sẽ cung cấp những băng đĩa giảng kinh cho họ. Thực tại mà nói cách làm này cũng như là đem muối bỏ biển, chẳng qua chỉ là tận sức đi làm mà thôi, hy vọng xã hội đại chúng đều có thể giác ngộ, đều có thể phản tỉnh, đều có thể quay đầu thì thế giới này mới có thể được cứu.

Tuần trước, cư sĩ Liêu ở Tam Trọng, Đài Bắc đến bên này thăm tôi. Tôi đem những sự việc này nói cho ông nghe, ông nói với tôi, những hành vi phạm tội của thanh thiếu niên Đài Loan nếu đem so sánh với nước Mỹ thì chỉ có nhiều hơn chứ không ít hơn. Cha mẹ dạy bảo con cái, cha mẹ nói một câu thì con cái cãi lại mười câu. Tôi nghe nói đến đây thì cảm thấy vấn đề của Đài Loan nghiêm trọng rồi, nhất định sẽ có tai nạn lớn.

Người ngày nay không đọc sách, những lời chỉ dạy của cổ Thánh tiên Hiền không phải là lời tiên tri, không phải là mê tín. Cổ Thánh tiên Hiền dạy chúng ta muốn quan sát kiết hung họa phước của xã hội thì nhìn từ đâu? Nhìn từ nhân tâm, bạn hãy tỉ mỉ quan sát, họ đang nghĩ điều gì, họ nói cái gì, họ làm điều gì? Nếu là ba thiện nghiệp thì xã hội này tốt, nếu ba nghiệp mà bất thiện thì xã hội này nhất định sẽ có tai nạn, đây không phải là mê tín. Người xưa đã nói, chúng ta đem kinh luận để đối chiếu một chút, sẽ khiến chúng ta có lòng tin kiên định, tin sâu không nghi. Phật ở trong kinh nói với chúng ta: “Y báo tùy theo chánh báo chuyển”. Y báo là hoàn cảnh cuộc sống của chúng ta, gia đình chúng ta, xã hội chúng ta, đất nước của chúng ta, thế giới của chúng ta, đây là hoàn cảnh cuộc sống của chúng ta. Hoàn cảnh tùy theo nhân tâm mà chuyển, tùy theo ý niệm của con người mà chuyển. Tâm niệm thiện thì hoàn cảnh tốt lành, hoàn cảnh là phước. Tâm niệm bất thiện thì là tai, là hung, là họa hại. Cho nên Thánh Hiền thế xuất thế gian, xuất hiện ở thế gian này để làm gì? Xưa nay trong ngoài nước, dường như các Ngài làm cùng một sự việc, đó là dạy học, truyền đạo. Căn nguyên của họa hại là ở đâu? Phật pháp nói rất rõ ràng. Căn nguyên ở tại “ngã kiến”. Danh từ này người thật sự có thể thể hội được không nhiều. Tác dụng của nó là gì? Khởi tác dụng gì? Tự tư tự lợi. Cái này thì mọi người dễ hiểu. Chúng ta ngày nay suy nghĩ xem, người trên toàn thế giới có ai mà không tự tư tự lợi chứ? Có ai mà không dốc sức để theo đuổi danh văn lợi dưỡng, ngũ dục lục trần?  Hai câu này là từ trên đây mà nói, “Cầu mong quá phận. Dốc hết sức bày vẽ, tạo tác”, không từ thủ đoạn, lừa gạt cưỡng đoạt, tranh danh đoạt lợi.

Buổi tối hôm qua, cư sĩ Hà Vân ở Bắc Kinh đã đến thăm Singapore. Buổi tối chúng tôi cùng ăn cơm ở Kim Sơn Cát. Kim Sơn Cát là một nhà hàng chay. Ở đó tôi thấy có rất nhiều màn hình ti-vi, tôi nhìn thấy trong ti-vi có một nữ ca sĩ đang hát. Cô ca sĩ đó tôi vừa nhìn thì thấy đó là ma quỷ không phải người. Nghe nói cô ca sĩ này ở bên ngoài khi đi hát thì bán một vé đến một ngàn Đài tệ. Bạn nói xem vậy mà được sao? Chúng tôi ở nơi này giảng kinh thuyết pháp không bán vé mà người ta không chịu đến, vé xem cô đó một ngàn Đài tệ mà họ tranh giành nhau đi mua thì như vậy chúng ta tưởng tượng được người hiện nay trong đầu họ đang nghĩ gì. Thật quá sức tưởng tượng, ma quỷ múa may loạn xạ. Kinh Lăng Nghiêm nói “Tà sư thuyết pháp như Hằng hà sa”, những người nào là tà sư? Tất cả những người này đều là tà sư, họ đã dạy bảo xã hội này như thế nào? Xã hội này làm thế nào không loạn được chứ? Tai nạn triền miên, mỗi ngày một nghiêm trọng hơn, chúng ta hiểu được nó từ đâu mà đến. “Đạo, Đức, Nhân, Nghĩa, Lễ” đều đã bị phế trừ, tận diệt rồi, tương lai của muôn vàn chúng sanh là ở đâu? Nếu bạn hiểu Phật pháp đôi chút thì biết là ở ba đường ác. Những loại tướng này hiện ra là tướng địa ngục, tướng địa ngục hiện tiền rồi, chúng ta còn có thể không giác ngộ hay sao?

Làm thế nào để cứu Phật pháp? Làm thế nào để cứu chúng sanh? Chúng ta thực sự không hiểu rõ, làm thế nào cứu chính mình còn không biết, bạn nói xem có đáng thương hay không? Bắt đầu từ đâu mà cứu đây? Phật ở trong Quán Vô Lượng Thọ Phật Kinh đã nói với chúng ta ba điều là Tịnh Nghiệp Tam Phước. Tầm quan trọng của ba điều này có mấy người biết chứ? Phật nói rất rõ ràng, “Đây là tịnh nghiệp chánh nhân của ba đời chư Phật”. Câu nói này bạn hiểu không? Ba đời là Phật quá khứ, Phật hiện tại, Phật vị lai, hết thảy những người tu hành thành Phật đều là bắt đầu từ nền tảng này. Bất luận là bạn tu pháp môn nào, tông phái nào, Hiển giáo, Mật giáo, Tông môn hay Giáo hạ, hết thảy đều lấy việc này làm nền tảng, không có nền tảng này thì bạn nhất định không thể thành tựu. Sự tu hành của chúng ta trước tiên phải cắm rễ ở chỗ này. Sau khi cắm cái gốc này xuống thì bạn mới có thành tựu, bạn dụng công mới đắc lực. Nói lời thành thật thì bạn mới có thể được chư Phật hộ niệm, long thiên thiện thần ủng hộ. Nếu bạn bỏ đi nền tảng này, bất luận là bạn tinh tấn tu học như thế nào đi nữa, chư Phật cũng sẽ không hộ niệm bạn, long thiên thiện thần cũng sẽ không bảo hộ bạn. Vì sao vậy? Vì con đường bạn đi là tà đạo.

Đây là cái gốc của chánh pháp. Gốc của gốc là gì? “Hiếu dưỡng phụ mẫu, phụng sự sư trưởng” chính là tám chữ này. Mười phương ba đời hết thảy chư Phật giáo hóa vô lượng vô biên chúng sanh trong pháp giới, là dạy điều gì? Dạy tám chữ này, tám chữ này nếu chúng ta tỉnh lược lại nữa, còn bốn chữ là “hiếu thân tôn sư”, nếu tỉnh lược nữa thi còn hai chữ là “hiếu kính”. Thánh Hiền thế xuất thế gian giáo hóa chính là hai chữ này. Làm được viên mãn hai chữ này thì liền thành Phật. Chúng ta đã đánh mất hai chữ này rồi. Chúng ta bất hiếu với mẹ cha. Nếu hiếu thảo cha mẹ thì bạn sẽ không dám khởi vọng tưởng, sẽ không dám làm việc sai. Vì sao vậy? Vì làm việc sai, khởi vọng tưởng là có lỗi với cha mẹ mình; không thể y giáo phụng hành, là có lỗi với lão sư. Ngày nay chúng tôi nói những lời này vô cùng đau lòng, vô cùng cảm khái. Ngày nay hiếu đạo, sư đạo đều không còn nữa, ngày nay còn ai nghe lời ai vậy?  Không ai nghe lời ai cả, đều mong muốn người khác nghe mình. Phổ Hiền Bồ-tát dạy chúng ta hằng thuận chúng sanh, hiện tại thì hoàn toàn ngược lại, là hy vọng chúng sanh hằng thuận mình, chứ mình không thuận chúng sanh. Đây chính là thiên hạ đại loạn, tất cả những tai nạn họa hại đều sẽ đến.

Chỉ có một con đường để giải cứu đó là làm ngược lại. Người thế gian bất hiếu vậy thì ta phải tận hiếu, ta làm cho mọi người xem. Người thế gian bất kính thì ta phải tu kính, làm cho mọi người xem. Đây chính là Phật Bồ-tát tái lai, hiện thân thuyết pháp, nhất định phải là người tái lai mới có thể làm được, không phải người tái lai thì không làm được, họ không có cái trí huệ này, họ cũng không có cái phước đức này, đại trí huệ đại phước đức thì họ mới có thể làm được. Thiện duyên của chúng sanh chín muồi thì mới có những người tái lai, đại thiện tri thức xuất hiện. Nếu chúng sanh không có phước, tạo nghiệp đến khi phải chịu nạn, những người này sẽ thoái ẩn, yêu ma quỷ quái sẽ xuất hiện. Cho nên mọi người phải ghi nhớ câu nói này trong Kinh Lăng Nghiêm, kinh nói  thế gian hiện tại của chúng ta, yêu ma quỷ quái như cát song Hằng. Chúng ta nghe câu này phải bình tâm phản tỉnh, bản thân mình có phải là yêu ma quỷ quái hay không? Việc này rất quan trọng, nếu chính mình là yêu ma quỷ quái thì hãy nhanh chóng quay đầu, quay đầu là bờ. Phật và ma cách nhau chỉ một niệm, một niệm giác thì ma liền thành Phật, một niệm mê thì Phật biến thành ma. Cho nên Đại đức trong Tông môn thường nói “vô Phật diệc vô ma” (không Phật cũng không ma), là sai khác ở một niệm.

Chúng tôi vì đồng học Tịnh Tông đã biên soạn ra cuốn “Quy Tắc Tu Hành Cho Đồng Học Tịnh Tông”, rất quan trọng. Quyển này ít đến nỗi không thể ít hơn được nữa, mức độ thấp nhất. Nếu chúng ta có thể làm được thì đời này nhất định được sanh Tịnh Độ, nhất định được chư Phật hộ niệm, long thiên thiện thần bảo hộ. Chúng ta ở trong thời đại này sẽ không bị nhấn chìm bởi rất nhiều sóng gió, chúng ta có thể giữ mình. Nếu không thể y giáo phụng hành thì nhất định sẽ bị sóng gió của thời đại nhấn chìm, tiền đồ của bạn nhất định sẽ đen tối.

Bất cứ khi nào tôi cũng có thể ra đi, bản thân tôi biết mình sẽ đi về đâu, tiền đồ của tôi là quang minh xán lạn. Thân thể này còn lưu lại thế gian thì toàn tâm toàn lực vì mọi người, giúp đỡ mọi người hiểu được chân tướng sự thật ở ngay trước mắt. Trước mắt rất nhiều nguy hiểm tai nạn, có thể sản sanh hiệu quả hay không là ở đồng tu các vị có sự cảnh giác hay không? Nếu quả nhiên có sự cảnh giác thì bạn có phước, nếu vẫn lơ là mất cảnh giác, tôi đã tận hết trách nhiệm với bạn rồi, bạn tương lai nếu đọa vào ba đường ác thì bạn cũng không thể trách tôi, vì tôi đã nói từ sớm rồi.

Khởi tâm động niệm, ngôn ngữ tạo tác, tôi thường nói phải buông bỏ thành kiến của chính mình. Kiến giải của chính mình, tư tưởng của chính mình đều là tội ác. Kinh Địa Tạng nói “chúng sanh Diêm-phù-đề khởi tâm động niệm không gì không phải là tội”, đây là Phật nói không phải tôi nói. Chúng ta suy nghĩ xem, thật là không sai, phải buông bỏ, hết thảy tùy thuận theo giáo huấn của Phật Bồ-tát, y giáo phụng hành thì chúng ta mới có thể được cứu. Cho nên nhất định phải buông bỏ tự tư tự lợi, buông bỏ danh văn lợi dưỡng, buông bỏ tham sân si mạn, hết thảy đều vì chúng sanh, vì Phật pháp. Nhất định không vì chính mình thì con đường của chúng ta sẽ có lối ra, được giải thoát. Phải giải trừ những quan niệm sai lầm của chúng ta, cách nghĩ sai lầm, cách nhìn sai lầm, lìa khỏi tự tư tự lợi, danh văn lợi dưỡng, ngũ dục lục trần thì thoát ly được lục đạo luân hồi.