Kinh Địa Tạng Bồ Tát Bổn Nguyện – Tập 43

KINH ĐỊA TẠNG BỒ TÁT BỔN NGUYỆN

Chủ giảng: Lão Pháp Sư Tịnh Không
Thời gian: Tháng 5 năm 1998
Giảng tại Tịnh Tông Học Hội Singapore
Tổng cộng 51 Tập (AMTB) – Bản dịch 102 Tập

Cẩn dịch: Ban biên dịch Tịnh Không Pháp Ngữ
Giám định biên dịch: Vọng Tây Cư Sĩ.

Mã AMTB: 14-012-0001 đến 14-012-0051

Tập 43

Xin mời mở bản kinh ra, khoa chú quyển trung, trang 42. Mời xem kinh văn:

  “Như thị chi nhân, Hiền kiếp thiên Phật diệt độ, cơ hủy chi báo, thượng tại A Tỳ địa ngục thọ cực trọng tội.” (Thời những kẻ như thế đến sau khi một nghìn Đức Phật trong Hiền Kiếp nhập diệt cả, bị tội báo khinh chê nên còn ở trong địa ngục A Tỳ chịu khổ rất nặng)

  Vấn đề này, chúng ta nhất định phải biết thật rõ ràng , thật minh bạch. Tại sao việc kết tội đối với sự việc này lại nặng như vậy? Và trong xã hội hiện nay người tạo loại nghiệp này chúng ta thường xuyên có thể nghe thấy, có khi cũng có thể nhìn thấy, mọi người đều rất coi nhẹ sự việc này, cho rằng đây là mê tín, và những việc mê tín này cần phải nên trừ bỏ. Đâu biết rằng sẽ bị quả báo nghiêm trọng như vậy? Phỉ báng Tam Bảo, bất kể là bạn cố ý hay vô ý, đều bị tội nặng. Trong tất cả nghiệp ác không có nghiệp nào nặng hơn nghiệp này. Nguyên nhân của nó đúng như lời Phật nói trong kinh, Tam Bảo là con mắt của trời người, Tam Bảo là nhân duyên được độ của chúng sanh. Bạn đoạn dứt mất cơ hội được độ của tất cả chúng sanh, nên tội này rất nặng. Bạn giết hại một người, giết hại mạng sống của con người, trong kinh nói 49 ngày họ lại đi đầu thai rồi. Cho nên tội giết mạng sống nhỏ, còn đoạn dứt huệ mạng của chúng sanh là lớn nhất. Họ có được thân người, nếu như phước báo nhân gian của họ vẫn chưa có hưởng hết, vẫn còn phước thừa nhân thiên, bạn giết hại họ, họ nhanh chóng được lại thân người, vì phước báo của họ chưa có hưởng xong, nên họ phải tiếp tục đến hưởng phước. Người phước báo lớn, thì nhanh chóng sẽ có được thân người,  mấy ngày sau họ lại đến đầu thai rồi. Người phước báo kém một chút, cũng không quá 49 ngày như trong kinh nói, họ liền lại quay về nhân gian. Đây là chứng tỏ tội giết mạng sống không nặng. Nhưng cơ hội gặp được Phật pháp này là rất khó. Trong kệ khai kinh nói: “Trăm nghìn muôn kiếp khó được gặp”, lời nói này là thật, không phải giả. Bạn được thân người, bạn chưa chắc có thể có cơ hội nghe được Phật pháp. Huống chi việc được thân người là rất khó khăn. Thời gian Phật xuất hiện ở thế gian không dài, thời gian không có Phật pháp quá dài, quá dài, bạn sao có thể sinh vào đúng khoảng thời gian Phật ra đời. Phật ở trong kinh nói với chúng ta, một người tu hành thành Phật, phải trải qua ba đại a-tăng-kỳ-kiếp, thời gian này quá dài quá dài rồi. Tại sao phải cần thời gian dài như vậy? Chính là trong quá trình tu học, thời gian bạn có cơ duyên gặp được Phật pháp ít, thời gian không có cơ duyên nhiều. Không có cơ duyên bạn sẽ bị thối chuyển, bạn lại bị đọa lạc. Gặp được Phật pháp, vậy là trở lại tiếp tục làm tiếp, nên không liên tục. Thời gian tu ngắn, thời gian bị gián đoạn dài, cho nên mới cần ba đại a-tăng-kỳ-kiếp, cần thời gian dài như vậy. Nếu như tu hành liên tục không gián đoạn thì đâu cần thời gian dài như vậy? Là không cần thiết. Tam Bảo là cơ duyên để chúng sanh nghe pháp, tu học được độ. Người sáng tạo ra cơ duyên công đức vô lượng vô biên. Sáng tạo ra cơ duyên là để lợi ích chúng sanh, chứ không phải để lợi ích cho mình. Nói thực ra vì chúng sanh thì bản thân mới thật sự được lợi ích lớn, còn vì mình thì được lợi ích rất nhỏ rất nhỏ. Nơi đây xây dựng niệm Phật đường, những đồng tu, pháp sư dẫn chúng trong niệm Phật đường này, tối hôm qua tôi nói với họ, niệm Phật đường này có phải là của khu vực này hay không? Không phải. Niệm Phật đường này là niệm Phật đường Tịnh Tông của toàn thế giới. Đồng tu trên trái đất này của chúng ta phát tâm niệm Phật cầu vãng sanh đều có thể đến niệm Phật đường này để niệm Phật, để tham quan học tập, cho nên nó là niệm Phật đường của toàn thế giới. Tâm lượng của bạn cần mở rộng, tầm nhìn của bạn phải dài lâu, sau đó mới biết được sứ mệnh rất nặng nề, nhất định phải làm tốt sự việc này. Làm thế nào mới có thể làm được thiện mỹ đến cùng tột? Tôi nhắc nhở mọi người hằng ngày phải cải tiến, không được làm theo ý của mình, mỗi ngày phải điều chỉnh lẫn nhau, mỗi ngày phải thỉnh giáo mọi người, bởi vì mình rất khó phát hiện khuyết điểm của mình. Phải dùng tâm chân thành thỉnh giáo người khác, đồng tu đến niệm Phật đường có chỗ nào cảm thấy không thuận tiện, xin họ nói ra, chúng ta lập tức cải thiện. Mỗi ngày đều phải thỉnh giáo, cải tiến mỗi ngày. Một ngày không cải tiến thì một ngày không có tiến bộ. Bạn muốn hỏi đến khi nào mới có thể cải tiến được viên mãn nhất? Mọi người đều thành Phật. Mọi người chưa thành Phật, vẫn còn ở quả vị Bồ-tát đẳng giác thì vẫn phải cầu cải tiến, vẫn phải cầu người khác phê bình, vẫn phải xin người chỉ giáo, sự việc này mới có thể làm đến thiện mỹ tột cùng được. Cố chấp thành kiến của mình, không tiếp nhận sự phê bình của người khác thì đạo tràng này sao có thể tiến bộ được? Sao có thể đúng như pháp được? Nếu như muốn hỏi tinh thần của niệm Phật đường Cư Sĩ Lâm Singapore ở chỗ nào? Tinh thần của nó là sẵn lòng, vui vẻ tiếp nhận phê bình, mạnh dạn sửa chữa lỗi lầm, điều này rất tuyệt vời! Bất kỳ người nào đến nơi này niệm Phật đều có thể đưa ra ý kiến của họ. Điều hiếm có nhất của thường trụ nơi đây là có thể tiếp nhận ý kiến, nghiêm túc sửa đổi, đây là tinh thần Bồ-tát, tinh thần của người giác ngộ. Người không giác ngộ không thể làm được, người giác ngộ chân chánh làm được. Chúng ta là vì phục vụ chúng sanh, vì phục vụ tất cả người niệm Phật, nhất định tạo điều kiện cho họ ở nơi này niệm Phật thật thoải mái, niệm thật tự tại, niệm thật hoan hỷ, niệm được thọ dụng thật sự. Thọ dụng là được tâm thanh tịnh, được niệm Phật tam muội, thành tựu công đức chân thật. Đạo tràng này nếu bạn khen ngợi, lễ kính, cúng dường sẽ được vô lượng phước. Nếu như bạn phỉ báng, chướng ngại, thì lỗi lầm đó giống như trong kinh nói là thọ tội cực nặng ở địa ngục A Tỳ. Cho nên lý và sự đều phải hiểu rõ ràng, đều phải sáng tỏ, không được phê bình tùy tiện, không nên tùy ý khinh mạn mà tổn phước của mình. Pháp sư Thanh Liên trong chú giải cũng nói rất hay, vừa mở đầu chú giải Ngài nói: “Nóng nảy, ương bướng thành tánh, so đo, khinh bạc thường tình”. Đây chính là nói một loại tập khí khinh mạn, khinh mạn người khác, nói thực ra vẫn là có cống cao ngã mạn, loại tập khí tự cho mình là đúng, đối với tất cả các pháp thế gian không mong cầu hiểu sâu, dựa theo cái nhìn thô thiển của mình. “Không biết sự sâu rộng đích thực của đạo Phật, dùng lời thiển cận khinh bạc của thế gian, muốn khởi tâm đố kỵ, phỉ báng gốc đạo” Hạng người này sẽ gặp quả báo như vậy. Sau cùng Ngài trích dẫn mấy câu nói trong “Kinh Hưng Khởi Hạnh”: Người phỉ báng pháp, mang tội nghiệp cực nặng, đọa ba đường ác, khó có thể thoát ra”. Trong tất cả tội không có tội nào nặng hơn tội này. Quý vị thử nghĩ xem, nghĩ lại trong “Phẩm Hạnh Nguyện Phổ Hiền” nói với chúng ta: “Trong hết thảy cúng dường thì cúng dường pháp là quý nhất”. Công đức lớn nhất là cúng dường pháp, thế thì tội phỉ báng pháp đương nhiên là cực nặng rồi, đây là đạo lý nhất định. Đây là đạo tràng chánh pháp, cúng dường rất ít cũng được phước lớn, đạo lý và sự thật này chúng ta phải biết. Xem tiếp kinh văn dưới đây:

  “Quá thị kiếp dĩ, phương thọ ngạ quỉ” (Qua khỏi Hiền Kiếp này mới được thọ thân ngạ quỉ.)

  Thọ xong tội báo trong địa ngục rồi. Thời gian thọ tội trong địa ngục là dùng kiếp để tính. Phần trước chúng ta đã thấy qua, địa ngục đều là vô số kiếp, chứ không phải tính bằng năm. Kiếp dài như vậy, báo hết tội báo rồi, sau đó mới thọ thân ngạ quỉ. Quỉ cũng rất khổ.

  “Hựu kinh thiên kiếp phục thọ súc sanh, hựu kinh thiên kiếp phương đắc nhân thân” (Rồi mãi đến một nghìn kiếp sau mới thọ thân súc sanh; lại phải trải qua đến một nghìn kiếp nữa mới đặng sanh làm người.)

  Ở trong cõi ngạ quỉ làm ngạ quỉ bao lâu? Một nghìn kiếp. Sau đó mới đọa súc sanh. Lại trải qua nghìn kiếp trong cõi súc sanh, vậy mới có thể được thân người. Sự việc này chúng ta phải suy nghĩ thật kỹ. Cho nên khi phạm sai lầm thọ quả báo, tương lai được thân người trở lại, bạn thử xem bao lâu? Được thân người chưa chắc gặp được Phật pháp, cho dù gặp được Phật pháp tu hành trở lại, bạn thử nghĩ xem thành Phật có phải ba đại a-tăng-kỳ-kiếp không? Đạo lý là ở chỗ này. Nếu như đời đời kiếp kiếp gặp được Phật pháp, đời đời kiếp kiếp tu hành thì thành Phật sẽ rất nhanh. Vấn đề là bạn rất khó không bị phạm sai lầm. Khi bạn phạm sai lầm, bạn phải thọ quả báo. Ở đây Phật Bồ-tát nói mỗi câu đều là lời chân thật, tuyệt đối không phải để hù dọa người ta, tuyệt đối không phải lừa gạt bạn. Tôi phía trước đã từng nói qua với quí vị, cho dù là mê tín, họ cũng được phước. Tại sao vậy? Bởi vì pháp là chánh pháp. Nếu như pháp là tà pháp, khi bạn mê tín thì đương nhiên là không được phước. Tà pháp cho dù là chánh tín, cũng không thể được phước. Cho nên bạn nhất định phải hiểu bản chất của pháp, thuần chánh vô tà, có thể khiến tất cả chúng sanh thành vô thượng đạo. Tất cả pháp còn như vậy, huống chi pháp môn Tịnh Tông. Pháp môn Tịnh Tông thù thắng nhất trong tất cả pháp. Tại sao nó thù thắng nhất vậy? Nó có thể khiến tất cả chúng sanh bình đẳng thành Phật, vậy là ngoài sức tưởng tượng rồi! Trong bất kỳ pháp môn nào, cũng không có cách gì khiến chúng sanh bình đẳng thành Phật được, chỉ có Tịnh Tông là bình đẳng thành Phật. Phỉ báng Tịnh Tông, chướng ngại Tịnh Tông thì tội lỗi nặng hơn không biết bao nhiêu lần so với tội phía trên? Đó là đạo lý nhất định, việc này hoàn toàn không khó hiểu. Cho nên phỉ báng Tịnh Tông, chướng ngại người niệm Phật, chướng ngại người cầu sanh Tịnh Độ, lại không biết phải tăng thêm gấp bao nhiêu nghìn lần, vạn lần so với tội này? Không phải tính là  gấp một, gấp hai, gấp mười, không phải vậy, mà là nghìn vạn ức lần.

 Đây là nói họ có được lại thân người từ trong tội báo.

  “Túng thọ nhân thân, bần cùng hạ tiện, chư căn bất cụ, đa bị ác nghiệp lai kết kỳ tâm, bất cửu chi gian phục đọa ác đạo.” (Dầu được làm người, nhưng ở vào hàng hèn hạ tật nguyền thiếu sứt, hay bị những nghiệp ác rằng buộc vào thân, không bao lâu phải sa đọa vào ác đạo nữa.)

  Vậy mới biết đọa vào trong ác đạo, muốn thoát ra là quá khó, quá khó. Không phải không thể thoát ra, thời gian quá dài, mỗi lần đem tập khí ác đạo giảm một chút, nhất định phải giảm đến trình độ nhất định, mới có thể được thân người, mới có thể có cơ hội gặp được Phật pháp, họ mới sinh tâm hoan hỷ. Trong kinh nói những sự việc này, mỗi đồng tu chúng ta đều đã làm qua, không biết đã làm bao nhiêu lần rồi. Cho nên chúng ta xem thấy trong “Kinh Vô Lượng Thọ”, nhóm người theo A Xà vương tử, Phật nói trong đời quá khứ đã từng cúng dường 400 ức Phật. Bạn nên biết họ cúng dường 400 ức Phật, họ bị đọa địa ngục bao nhiêu lần? Nếu như họ không có làm qua những tội báo này, những sự việc này, cúng dường 400 ức Phật, xin thưa với quý vị cúng dường bốn vị Phật họ đủ tiêu chuẩn thành Phật rồi. Mới biết chúng ta khởi niệm ác, tạo tác nghiệp ác quá dễ dàng. Tại sao lại làm việc này? Trong a-lại-da thức hàm chứa hạt giống tập khí nghiệp từ vô lượng kiếp, bên ngoài gặp phải những việc này, hơi có chút bất như ý, thì ý nghĩ ác liền khởi lên ngay, họ liền thực hiện cái việc phỉ báng này ngay. Tạo tác những nghiệp nặng này thì đâu có lý nào không đọa địa ngục? Nếu muốn không đọa địa ngục, được! Mau mau sám hối. Nhân lúc hơi thở hiện nay của bạn vẫn chưa dứt thì vẫn còn kịp. Và sám hối chỉ có cầu Phật A-Di-Đà, cầu pháp môn khác thì vô phương, vẫn là không thể tránh khỏi bị đọa lạc, phải thọ báo. Chỉ có cầu Phật A-Di-Đà, tu pháp sám hối vãng sanh, lập tức sửa chữa lỗi lầm. Trước đây phỉ báng, hiện nay cố hết sức khen ngợi, vậy mới có thể quay đầu lại kịp, trước đây chướng ngại người khác tu học, hiện nay nghĩ mọi cách khuyến khích người khác tu học. Trước đây chướng ngại những người nào, hiện nay tìm những người đó lại, sám hối với họ, tôi trước đây sai rồi, hiện nay gấp rút chăm chỉ nỗ lực tu học, vậy mới được, bạn mới có thể bù đắp lại được. Nếu như chướng ngại quá nhiều người, việc này phiền phức lớn rồi. Cho nên đoạn kinh văn này chúng ta dứt khoát không được lơ là, không được sơ ý, phải thường xuyên nhớ ở trong tâm. Tuyệt đối không được làm nhân duyên chướng ngại đạo. Xem tiếp đoạn kinh văn dưới đây:

  “Thị cố Phổ Quảng, cơ hủy tha nhân cúng dường, thượng hoạch thử báo, hà huống biệt sanh ác kiến hủy diệt.” (Này Phổ Quảng! Khinh chê người khác cúng dường mà còn mắc phải tội báo xấu khổ như thế, huống nữa là tự sanh ác kiến mà khinh chê phá diệt!)

  Đây là nói mức độ nhẹ. Đây là chướng ngại người khác tu cúng dường, đều bị quả báo nặng như vậy. Nếu như là ác ý nữa, dùng tâm sân hận, tâm ác để phá diệt Phật pháp, thì tội đó sẽ nặng hơn. Đoạn này là nói quả báo chê bai phỉ báng Tam Bảo. Xem tiếp đoạn này dưới đây, đoạn này là nói sinh bệnh. Bệnh kéo dài đây là việc rất đau khổ, ở trong xã hội chúng ta nhìn thấy rất nhiều.

  “Phục thứ Phổ Quảng! Nhược vị lai thế hữu nam tử, nữ nhân cửu xứ sàng chẩm, cầu sanh cầu tử liễu bất khả đắc.” (Lại nữa, này Phổ Quảng Bồ-tát! Trong đời sau, như có người nam, người nữ nào đau nằm liệt mãi trên giường gối, cầu sống hay muốn chết cũng đều không được)

   Đây là một việc.

  “Hoặc dạ mộng ác quỉ nãi cập gia thân.” (Hoặc đêm nằm chiêm bao thấy quỉ dữ cho đến kẻ thân thích trong nhà.)

  Đây là việc thứ hai. Đêm nằm thấy ác mộng, thường xuyên thấy ác mộng, đây không phải là chuyện tốt, cũng rất đau khổ.

  “Hoặc du hiểm đạo, hoặc đa yêm mị, cộng quỉ thần du.” (Hoặc thấy đi trên đường nguy hiểm hoặc bị bóng đè, hoặc với quỉ thần cùng đi.)

  Đây là sự việc thứ ba.

  Mấy câu phía sau này là tổng kết.

  “Nhật nguyệt tuế thâm, chuyển phục uông sái. Miên trung khiếu khổ, thảm thê bất lạc giả.” (Trải qua nhiều tháng nhiều năm, đến nỗi thành bịnh lao, bịnh bại… Trong giấc ngủ kéo dài kêu réo thê thảm sầu khổ.)

  Đây là nói tình trạng bệnh lâu ngày. Loại thứ nhất chúng ta hiện nay gọi là bệnh người già. Danh từ hiện nay gọi là bệnh sa sút trí tuệ người già. Nếu nghiêm trọng, người hiện nay cũng gọi là người thực vật. Họ chỉ thở thoi thóp, quả thật cầu sống không được, muốn chết cũng không xong, chúng tôi gặp rất nhiều. Nằm ở trên giường bảy tám năm, mười mấy năm, người cả nhà phải chăm sóc. Đại khái bị loại bệnh này đều là tương đối giàu có. Khi về già bị bệnh này, chi phí thuốc men chữa trị vô cùng tốn kém, ngày đem ba ca y tá đến chăm sóc, đây là bệnh nhà giàu. Tôi đã từng gặp một đồng tu, người già trong gia đình anh ấy bị bệnh này bảy tám năm, đã đến mức không biết gì cả, con cái thân thuộc trong gia đình, người bệnh đó cũng không nhận ra. Hỏi ông, cha biết con là ai không? Mày là ai? Ông đều không biết. Nên người trong nhà đến hỏi tôi, bệnh như thế này, cầu Phật Bồ-tát có lợi ích gì không? Có lợi ích. Hỏi anh có chịu tin hay không thôi? Tại sao ông ta không đi? Trong Ngạn Ngữ thường nói: “Hết lộc thì người chết”. Ông ta là người chết mà lộc vẫn còn. Hay nói cách khác, phước báo của ông chưa hưởng hết. Hoặc giả là tuổi thọ hết rồi, mà phước báo vẫn chưa hưởng hết. Vậy làm thế nào? Đành phải nằm trên giường hưởng. Nếu như hiểu rõ đạo lý này, chi phí chữa trị một năm ông ta tốn bao nhiêu, bạn đem toàn bộ số tiền này làm việc tốt cho ông, đem số tiền đó đóng góp làm việc tốt. Một là, nếu như ông vẫn còn tuổi thọ, thì người này sẽ dần dần hồi phục khỏe mạnh, liền khỏe ngay. Nếu như tuổi thọ hết rồi, thì ông ta sẽ qua đời. Ông ta qua đời, ông sẽ sinh vào cõi lành, vì ông tích phước lớn. Nhưng nếu bạn không tin, nếu bạn sợ người ta lừa gạt tiền của bạn, thì được rồi, bạn cứ mời y tá chi tiêu dần dần vậy. Chúng tôi thấy rất rõ ràng, hiểu được đạo lý này. Bình thường nếu như bạn muốn khỏe mạnh trường thọ, nếu muốn giảm bớt bệnh tật, bạn cần phải đem số tiền mà bạn nghĩ khi bạn bị bệnh phải chi trả, bạn đem số tiền này quyên tặng, quyên tặng cho những người bị bệnh khổ đó, quyên góp làm phí chữa trị thuốc men cho những người nghèo khổ đó, thì bạn sẽ không bị bệnh. Vì phí chữa trị thuốc men khi bạn bị bệnh chi trả đã hết rồi, đã quyên tặng cho người khác rồi. Người khác bị bệnh thay cho bạn, bạn sẽ không bị bệnh. Có rất nhiều người dành dụm một số tiền, chuẩn bị cho lúc về già bị bệnh, họ sao mà không bị bệnh cho được? Bạn đã nghĩ kỹ rồi, dành dụm phí chữa trị càng nhiều thì thời gian bệnh sẽ càng dài, càng nặng. Chẳng phải đạo lý là như vậy sao? Cho nên tôi thường hay khuyên mọi người, mỗi năm cần phải đem phí chữa trị bệnh quyên tặng. Tôi trước đây ở trong các buổi giảng, tôi khuyên mọi người tu phước nên làm ba việc: In kinh, chắc chắn là việc tốt, không có tác dụng phụ, không có tai hại. Giúp đỡ người bệnh khổ. Thứ ba là phóng sanh. Đây là điều tôi hết sức đề xướng. Ăn chay phóng sanh. Tôi cũng là tu sám hối, lúc nhỏ thích săn bắn, sát sanh rất nặng, nghiệp sát rất nặng. Sau khi học Phật hiểu rõ rồi, đặc biệt là đọc “Kinh Địa Tạng”, biết quả báo của nghiệp sát rất nghiêm trọng. Cho nên sau khi đọc kinh này rồi thì không dám ăn thịt nữa. Không những chọn ăn chay, vả lại toàn tâm toàn lực phóng sanh, tu pháp sám hối. Ba việc này nhất định là việc tốt, tuyệt đối không có ảnh hưởng xấu. Nếu như nói là chúng ta xây một ngôi chùa, đó không nhất định là việc tốt. Nếu như ngôi chùa này xây xong rồi, trú chúng ở trong đó, tứ chúng đệ tử tại gia, xuất gia tu hành đúng như pháp, là đạo tràng tốt thật sự thì công đức đó là vô lượng. Nếu như sau khi đạo tràng xây xong rồi, tứ chúng đệ tử hằng ngày đánh nhau, tranh danh đoạt lợi thì đạo tràng mà bạn xây đó là tạo tác tội nghiệp. Bạn khiến cho những người này đọa địa ngục, thì đâu có lý nào bạn không đọa địa ngục? Cho nên chưa chắc là phước, cả đời tôi không dám đề xướng. Nếu như gặp được đạo tràng chánh pháp thì phước đức cúng dường đó là vô lượng vô biên. Tôi trong đời này rất ít nhìn thấy đạo tràng chánh pháp. Năm xưa tôi chỉ nhìn thấy núi Đại Dự, chùa Bửu Liên, núi Đại Dự Hồng Kông, là đạo tràng của pháp sư Thánh Nhất. Năm 1977, Ngài mời tôi đến viếng thăm. Mỗi ngày thiền đường tọa hương theo quy củ. Lúc đó chỗ Ngài có hơn 40 người, tọa thiền, vẫn có thể duy trì được đạo phong, thật hiếm có! Cả đời tôi chỉ nhìn thấy được một chỗ, làm thật, làm mỗi ngày. Hôm nay chúng ta ở nơi này, điều này thật không ngờ. Cư Sĩ Lâm là đạo tràng chánh pháp, điều này thật không ngờ. Tôi ở Đài Loan nhiều năm như vậy, xây dựng Đồ Thư Quán, tôi không dám nói Đồ Thư Quán là đạo tràng chánh pháp, không dám nói. Đồ Thư Quán làm sự nghiệp hoằng pháp lợi sinh, thật sự là chúng tôi hết lòng hết sức đang làm, nhưng nói đến tu đạo thì chúng tôi chưa có thật sự làm. Ở trong đây đủ thứ chướng duyên. Chúng tôi thật sự là muốn làm, khi muốn làm thì có chướng ngại, duyên không chín muồi. Ở đây là chúng sanh ở nơi này thời tiết nhân duyên chín muồi rồi, thật sự có chư Phật hộ niệm, Bồ-tát lãnh đạo, cho nên mới có thể thành tựu đạo tràng chánh pháp, thật không dễ dàng. Trong kinh thường nói: “Trăm nghìn muôn kiếp khó được gặp”. Ở thời đại này mà xuất hiện được đạo tràng như thế này thì thật là vô cùng vô cùng hy hữu. Chúng ta ngày nay gieo phước, đương nhiên đây là ruộng phước đích thực. Cho nên tất cả đại chúng cúng dường đến tôi, tôi đều chuyển toàn bộ đến nơi đó. Ruộng phước thù thắng hiếm có như vậy. Bạn cúng dường cho tôi, tôi chuyển đi gieo phước thay cho các bạn. Bạn cúng dường cho tôi không có phước, bạn cúng dường đạo tràng này thì phước báo không có cùng tận, dù một đồng, một xu cũng là công đức chân thật, phước báo vô biên. Đạo tràng phải nhìn xem trong đây có đạo hay không? Nó thật sự có đạo phong, có phong cách học tập, thì đây là đạo tràng chân chánh, chúng ta phải toàn tâm toàn lực mà hộ trì, cúng dường, đời sau chúng ta được phước báo lớn, ruộng phước này ta gieo không có sai. Nếu như đạo tràng đó là đạo tràng đấu tranh, chúng ta bỏ tiền bỏ sức ở chỗ đó là đang tạo tội, chứ không phải gieo phước. Tôi năm xưa giảng kinh ở Đài Loan, cũng gặp được một đạo tràng, giảng ở nơi đó không bao lâu, đại khái khoảng hơn một tháng. Người xuất gia trong đó cãi nhau, cãi nhau mỗi ngày. Tại sao cãi nhau vậy? Tranh chức chấp sự. Đạo tràng này xây mới không được bao lâu, đại khái là khoảng một hai năm. Họ khởi công xây dựng, là do lão sư phụ bảo mấy người đệ tử đi hóa duyên khắp nơi ở Đài Loan về xây đạo tràng này. Sau khi xây xong đương nhiên mọi người không có ai tranh cái địa vị này của lão sư phụ, đệ tử của ông không nỡ tranh, họ chỉ tranh chức đương gia, chức tri khách, chức giám viện, nói tôi đã hóa duyên được bao nhiêu tiền, nên tôi phải giữ chức này. Người kia nói họ hóa duyên được bao nhiêu tiền, nên họ phải là chức gì, hằng ngày cãi nhau ầm ỉ không thôi, không thể trật tự. Họ vẫn mời tôi đến giảng kinh. Tôi về đến Đài Trung, bèn kể lại sự việc này với thầy Lý. Thầy Lý bảo, thôi đi! Về đi, đừng đi nữa. Tôi nói, kinh đó mới giảng có một nửa sao được? Không sao cả! Tôi bèn vâng theo lời thầy, nên kinh đó chưa giảng xong, đại khái giảng được 1/3 thì không giảng nữa. Thầy nói, nơi này là nơi thị phi không nên đi. Những người bỏ tiền bỏ sức này là không có gieo đúng ruộng phước, đích thực là tạo nghiệp. Thầy Lý có khi giảng kinh, cũng nhắc nhở chúng tôi. Thầy nói, mọi người đồng tâm hiệp lực đi hóa duyên khắp nơi xây đạo tràng, lúc đó là Bồ-tát khuyên người ta tu phước. Sau khi đạo tràng xây xong rồi thì biến thành La Sát, tranh quyền đoạt lợi. Chúng ta nhìn thấy hiện tượng này quá nhiều rồi. Cho nên nghĩ đến cả đời Ấn Quang Đại Sư không xây đạo tràng, cả đời không thu nhận đệ tử xuất gia, không truyền giới, tôi nghĩ thấy rất có đạo lý. Thời đó tôi chưa có xuất gia, đọc “Ấn Quang Pháp Sư Văn Sao”, nhận được sự giáo huấn của thầy Lý, nên tôi rất muốn học theo Ấn Quang Pháp Sư. Cả đời tôi không có xây đạo tràng, nghĩ mình không có phước, không nên tạo tội nghiệp, không nên thọ quả báo này. Rất đáng sợ! Cả đời không thu nhận đệ tử xuất gia. Quý vị hiện nay xuất gia với tôi là không phải với tôi, mà xuất gia với Trưởng Quản, là Trưởng Quản thu nhận chứ tôi không có thu nhận. Trưởng Quản Hàn mới thật sự là hòa thượng y chỉ của các bạn. Bà là dùng danh nghĩa của tôi để xây đạo tràng. Sau khi bà vãng sanh, đương nhiên việc tu học của các bạn, tôi không thể không quan tâm. Về mặt đạo nghĩa nhất định phải quan tâm đến, điều này nhất định phải biết. Tôi truyền thụ cho người ta, chỉ truyền thụ Tam Quy, Ngũ Giới, còn những thứ khác không dám truyền thụ, chỉ sợ tạo tác không đúng như pháp phải chịu quả báo. Những sự lý này chúng ta đều phải biết rõ, đều phải sáng tỏ. Nhất định phải chăm chỉ nỗ lực tu học, trong đời này nhất định phải cầu sanh Tịnh Độ. Những chuyện về quả báo này, chúng tôi đã từng gặp. Bệnh sa sút trí tuệ người già, bạn có thể đảm bảo bản thân bạn không bị không? Người xuất gia, lão hòa thượng, tuổi già bị bệnh sa sút trí tuệ, chúng tôi thấy có. Lần này tôi đến Hồng Kông, tôi hỏi thăm trước đây có một vị đồng tham lớn tuổi, là pháp sư Năng Từ. Mỗi lần tôi đến Hồng Kông, thầy đều tiếp đãi tôi. Lần này khi đến tôi bèn hỏi pháp sư Trí Tuệ, là trụ trì chùa Bảo Liên. Bởi vì trước đây pháp sư Năng Từ có trú tại những Liêu Phòng này của chùa Bảo Liên. Tôi hỏi vị lão pháp sư này có còn không? Phải khoảng 8-9 chục tuổi. Thầy bảo, vẫn còn. Hiện nay sư ấy bị bệnh sa sút trí tuệ người già, cơ thể cứng đơ, không thể tự ăn cơm được, phải có người đút. Hiện nay đang ở viện dưỡng lão, rất đáng thương! Sư là xuất gia lúc tuổi trung niên, hơn 40 tuổi mới xuất gia. Năm xưa theo pháp sư Đàm Hư. Pháp sư Đàm Hư giảng kinh ở Hồng Kông, rất nhiều bài giảng là do sư ấy viết lại, sư viết bút ký, ghi chép. Thông đạt kinh giáo, về già cũng thật thà niệm Phật. Tại sao lại bị bệnh này? Vì vọng tưởng quá nhiều. Sư là người An Huy, kể ra là đồng hương với tôi. Cho nên vừa đến nơi đó là sư liền tìm tôi. Tìm tôi làm gì? Để nói chuyện. Đều là những chuyện trước đây, nói không hết, tâm không thanh tịnh. Tôi khuyên sư, sư cũng biết, không cần tôi khuyên. Vừa nhắc đến sư biết rồi, đâu phải sư không biết? Chỉ buông không được thôi, do tập khí rất nặng, rất sâu. Trong số lão pháp sư, người phạm tật xấu này thật sự không ít? Người tôi gặp đều rất hợp ý với tôi, nhưng nói lời vô ích quá nhiều. Bạn nói có cách gì bây giờ! Thích nói tại sao không đi giảng kinh? Họ không phải không giảng được. Giảng được, viết được, mà không chịu giảng, không chịu phát tâm giảng, nên nghiệp chướng không thể tiêu nổi. Bản thân tôi nghiệp chướng cũng rất sâu nặng, là nhờ giảng kinh mà tiêu hết. Khi tôi không giảng kinh, thì cũng rất ít nói chuyện, tôi không biết nói chuyện. Nhất là nói lời khách sáo xã giao là tôi hoàn toàn không biết. Đây cũng là do tôi từng trải đơn thuần, còn họ từng trải trong xã hội tương đối phong phú, tiếp xúc người và việc quá nhiều, tôi thì vô cùng đơn thuần. Sau khi tốt nghiệp ở trường học, công việc tôi làm là công việc văn phòng. Công việc văn phòng thì ghi chép mỗi ngày, ngoài công việc ra, tôi thích đọc sách. Tôi cũng không biết đi chơi, những nơi vui chơi hầu như tôi chẳng hề bước đến. Cho nên nơi tôi đến cũng rất đơn thuần, một là thư viện hoặc là tiệm sách, là nơi tôi thường hay dạo đến, còn nơi khác thì rất ít đến. Tiếp xúc những người này, đều là những vị giáo sư già có học vấn, có đức hạnh, tôi thích gần gũi họ. Đời sống của tôi đơn giản. Sau khi xuất gia, có thể nói vừa xuất gia liền giảng kinh, dạy viện Phật học. Tôi xuất gia chưa được mấy ngày, thì pháp sư Bạch Thánh bèn mời tôi đi dạy viện Phật học. Lúc đó dạy viện Phật học, bài vở dạy phải chuẩn bị đầy đủ, là giống như các bạn hiện nay vậy, đâu có thời gian để nghĩ ngợi lung tung. Giảng kinh, dạy học suốt cả đời, nên vô cùng đơn thuần, mọi thứ xã giao không có cách gì sánh với người khác được, cho nên ít vọng tưởng, ít vọng niệm, nói lời vô ích cũng ít. Như vậy mới có thể chuyển nghiệp chướng của mình.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *